Lần trước tiên thượng đài, lại tranh tài với “Đệ nhất anh hùng miền Đông”, Nguyễn Nhị - cùng với thân hình nhỏ yếu của một người tù sau rất nhiều trận đòn roi - chỉ trong không nhiều phút đã quật bửa đối thủ...

Bạn đang xem: Sao huỳnh tiền

Võ sư Huỳnh tiền năm 1953.

“Học võ là để cứu vớt người, chớ chưa phải để tấn công người!”

Chuyện nhắc rằng, thời trước Cách mạng tháng Tám, có địa nhà trên tận Tí, Sé, Dùi Chiêng (nay thuộc huyện Nông Sơn) cho người xuống rước dân võ làng Quảng Đại lên góp giữ biệt lập tự nhằm thu hoạch mùa vụ. Ông Nguyễn Nhị cùng một số đồng đội giỏi võ kéo nhau “đem chuông đi tấn công xứ người”. Mặt hàng ngày, mọi người được trọng vọng, cơm trắng bưng nước rót. Một hôm, nghe chủ nhà báo đang tới mùa thu hoạch, ông Nhị họp bạn bè lại cùng phân công nhau về tối đến bí mật ra những nhà dân, chat chit to nhỏ, khuyên bà bé địa phương đề nghị tránh cạnh tranh với đồng đội võ sinh bởi nếu đen thui ai bị mến tật thì chẳng xuất xắc ho chi!Cơm sáng xong, gia chủ đề nghị bạn bè khiêng bộ ván ra đặt ở góc sân, bên bờ tre và hàng cau tơ vừa làm cho chỗ ăn uống cơm, vừa có nơi nghỉ ngơi mát. Buổi trưa, mọi bạn đang ăn uống cơm thì nghe tiếng la hét của vài ba chục trai tráng trong làng. Ai nấy gần như hằm hằm, tay dao, tay thước vây lấy đồng đội võ sinh, quyết ăn thua đủ. Ông Nhị yên tâm dặn nhỏ tuổi anh em: “Có gì thì bạn bè cứ rúc xuống phản kiêng đòn. Nếu trường hợp xấu nhất thì cứ bốn tín đồ khiêng một lớp phản làm cho mộc đỡ, ngóng tôi cùng anh Chưởng tính”. Nói xong, ông cùng ông Chưởng thuộc hét lên một tiếng, cấp tốc như cắt mỗi người cầm rước một đoạn nơi bắt đầu tre đực (được giấu kín ở bờ tre). Cả nhị “loạn roi” rào rào thân trưa hè nắng nóng gắt. Đám trai làng kia hoảng hốt, bỏ cả dao, thước chạy mất mật.

Chủ đơn vị đứng vào nhà quan sát ra thấy mới chỉ gồm hai fan ra tay, còn sót lại đều yên ổn vị trên làm phản nên có ý khiếp. Ông ta bèn chạy tới, mồm hỏi: “Bọn mô làm loạn rứa?”, rồi đưa lả: “Cũng may tụi hắn biết khôn bỏ chạy, chớ không mất vài bố mạng là ít. Mấy anh thấy đó, nếu không tồn tại mấy anh dễ chi đàn tôi thu hoạch mùa ni được an toàn. Giàu sang chẳng phấn kích chi mô. Thôi, mời mấy anh liên tục ăn cơm kẻo nguội, mất ngon. Chắc hẳn từ ni tới già, tụi hắn không đủ can đảm mò cho tới nữa đâu!”. đa số người trở lại ăn cơm và hầu như ngầm gọi chuyện thảo luận với dân nghèo về tối qua sẽ lọt tai nhà nhà. Chắn chắn ông ta nhận định rằng đám võ sinh không có thực tài yêu cầu mới có tác dụng vậy. “Chiêu trò” vừa rồi là để bình chọn thực hư.

Người xã Bàu, làng mạc Quảng Đại, là học trò cưng của võ sư khét tiếng Hồ Cưu, ông Nguyễn Nhị (Nguyễn Đăng Nhị) có tiếng trong xã võ đất Quảng với miền Trung. Trong giải pháp mạng tháng Tám 1945, ông từng được Ban chỉ huy khởi nghĩa tổng Quảng Hòa giao trách nhiệm truy bắt đàn phản đụng thân Nhật. Liệt sĩ Nguyễn Nhị hy sinh năm 1968 khi đang dữ cương vị túng thư bỏ ra bộ kiêm quản trị UBND phương pháp mạng xóm Lộc Phước (Đại Cường ngày nay).

Trên mặt đường trở về làng Quảng Đại, vài bạn bè trẻ vướng mắc hỏi lý do không đánh, bắt một, nhì tên tra hỏi, vun mặt tay địa chủ chơi đểu kia, ông Nguyễn Nhị ôn tồn bảo: “Các chú còn trẻ yêu cầu thường hí hố. Một sự nhịn là chín sự lành. Học võ là để cứu vãn người, chớ không phải để tiến công người. Mình giỏi ắt có người tốt hơn!”.

Hạ đánh bại “Đệ nhất anh hùng miền Đông”

Huỳnh Tiền là một trong những đại võ sư với là rường cột sừng sững của xã đấm bốc miền Nam. Trong quá trình thượng đài, Huỳnh chi phí từng hạ các tay đấm sừng sỏ như Võ Châu Long, Hồ tx thanh xuân (Bình Định), trằn Văn Ngọ (tức Kim sang - Quảng Ngãi), Phan Thành Sự (Bến Tre), Lý Soul, Văn lâu (Campuchia), Văn Hoán (vô địch Bắc Kỳ), Trịnh thiếu Anh (Khánh Hòa), trần Cơ (Hải Phòng), Lê Hữu Vĩnh (Rạch Giá), Thái học Kỳ (Cần Thơ), Lữ Hồng Cơ (Cà Mau), Nguyễn Son (vô địch miền Tây)… trong những các võ sĩ đương thời, chỉ gồm mỗi “Võ Vương” Minh Cảnh (vô địch Đông Dương) là chiến thắng được Huỳnh tiền một trận, còn sót lại cũng yêu cầu chịu 2 trận thua trận và một trận hòa trong toàn bộ 4 lần so găng. Huỳnh Tiền giỏi cả đấu quyền Anh và quyền từ bỏ do. Chính điều ấy làm khả năng của ông càng thăng tiến quá bậc. Tuy vóc tín đồ thấp nhỏ xíu nhưng bù lại Huỳnh tiền được thiên phú cho bước dịch chuyển linh hoạt uyển gửi như… múa cha lê, dựa vào một nền tảng gốc rễ thể lực cùng với sự dẻo dai đáng ghê ngạc, nhất là lối tranh tài khôn ngoan, điềm tĩnh, luôn hạ knock-out kẻ địch ở phần nhiều thời khắc không nhiều người ngờ tới. Lối tranh tài “ranh mãnh” đã chuyển Huỳnh Tiền chiếm chức vô địch vn (quyền Anh với quyền từ bỏ do) năm 1948, 1949, 1953, 1965, được báo chí thành phố sài gòn tôn vinh biệt danh “Con cáo già”, “Đệ nhất hero miền Đông”, là “Cây trụ đồng sừng sững của làng đấm miền Nam” (chữ sử dụng của ký giả Thiệu Võ bên trên tuần san Thao Trường). Sự nghiệp võ đài lừng lẫy của “Con cáo già” Huỳnh Tiền tưởng chừng như một bản giao hưởng toàn phần đông nốt thăng. Thay nhưng, đã gồm một “dấu lặng” khó quên đối với ông. Đó là lần thảm bại điểm tay đấm Nguyễn Nhị trong một độ quyền tự chính bới võ đài Hội An (Quảng Nam).

Chuyện là, trong thời gian 50 của cầm cố kỷ trước, võ sư Huỳnh chi phí từ miền nam ra Hội An rung dây 7 tối liền thách đấu nhưng không tồn tại đối thủ. Dịp này, ông Nguyễn Nhị hiện nay đang bị Mỹ - Diệm bắt giam ở trong nhà lao Hội An cùng những người kháng chiến và yêu nước khác. Ông Trương Công Tùy (nguyên Phó túng thiếu thư thị trấn ủy Đại Lộc, sẽ từ trần) bao gồm lần nói lại với thân nhân ông Nguyễn Nhị, rằng: “Thời ấy, tôi cùng bị sinh sống tù cùng với anh Nhị. Băn khoăn nghe ai méc nhau bảo mà đích thân Trưởng ty Cảnh sát đất nước Quảng Nam vào trong nhà lao mời anh ra thượng đài cùng “treo giải”: nếu chiến hạ được võ sư Huỳnh chi phí thì được về quê có tác dụng ăn, không một ai làm cạnh tranh dễ. Tôi biết, chưa phải vì tin lời hứa của đối phương mà chính vì sĩ diện và danh dự của buôn bản võ khu đất Quảng, ở nắm chẳng đặng đừng, anh Nhị miễn cưỡng nhận lời”.

Xem thêm: Nên đầu tư coin hay chứng khoán hay bitcoin? so sánh thị trường chứng khoán và crypto

Trận so tài vô chi phí khoáng hậu được tổ chức với sự cổ vũ nhiệt tình của phần đông khán giả, trong đó có cả những người dân tù yêu thương nước được quản tù đến dự khán. Quan sát thân hình nhỏ xíu yếu của tín đồ tù sau mọi trận đòn roi, các người sợ hãi ông Nguyễn Nhị mất mạng trong trận quyết đấu với “Đệ nhất anh hùng miền Đông”. Huỳnh chi phí hùng dũng cách ra võ đài sau thời điểm được ban tổ chức cuộc đấu ra mắt thành tích khôn cùng kêu. Còn ông Nhị khiêm tốn chỉ xưng danh tính và thành thật cho biết thêm chưa một đợt thượng đài, vì thường ngày theo thầy học tập võ chỉ mong bảo vệ sức khỏe cơ mà lo vấn đề nông tang chứ không cần nghĩ đến ngày hôm nay. Khán giả vỗ tay rầm trời. Lúc được lệnh của trọng tài, hai fan bái tổ, chào nhau, rồi thủ thế, lựa miếng. Kỳ cục thay, gần đầy một hiệp đấu, tín đồ bị hạ đo ván lại chính là võ sư chúng ta Huỳnh. Xe cứu thương hụ bé inh ỏi chuyển ông Tiền vào nhà thương Hội An cung cấp cứu trong sự sững sờ của đám thủ hạ. Sau trận này, Huỳnh tiền tuyên ba không bao giờ ra miền trung thi đấu nữa!

Trong làng mạc quyền anh, Huỳnh tiền là một trong những cây đại thụ đào tạo nên nhiều cố gắng hệ võ sư nổi tiếng. Ông được ví như 1 đại lão võ sư và là cột trụ sừng sững của thôn đấm bốc miền Nam.


Trong làng mạc quyền anh, Huỳnh Tiền là một trong những cây đại thụ đào tạo ra nhiều thế hệ võ sĩ nổi tiếng. Ông được ví như một đại lão võ sư và là cột trụ sừng sững của làng mạc đấm bốc miền Nam.

*
Võ sư Huỳnh Tiền năm 1953 - Ảnh: tư liệu gia đình cung cấp

Võ sư Huỳnh Tiền sinh năm 1916, nhỏ hơn người anh cùng thân phụ khác mẹ là huyền thoại boxing Kid Dempsey 3 tuổi. Thuở thiếu thời, chỉ vì chưng một sự hiểu lầm với người em Huỳnh Tiền mà gồm lần “ông vua” quyền anh đã lạnh lùng tuyên bố: “Có Huỳnh Tiền thì không tồn tại Kid Dempsey!”. Cũng do hiềm khích nên trong tương lai lớn lên, Kid Dempsey quyết định mang họ mẹ Nguyễn Văn Phát.

Huỳnh Tiền vốn mang chiếc máu chuộng võ từ phụ vương (võ sư Huỳnh Văn Hinh) buộc phải từ nhỏ rất yêu thích võ thuật, luôn mơ trở thành “dũng sĩ trừ gian diệt bạo”. Đến năm 15 tuổi, mặc mặc dù gia đình cản ngăn nhưng Huỳnh Tiền vẫn cương quyết tầm sư học đạo. Ông lén gia đình học quyền anh với võ sư người Pháp Lepudeur, sau đó trau dồi kỹ năng cùng võ sư Cantérat. Sau 3 năm siêng cần khổ luyện, năm 18 tuổi, Huỳnh Tiền lần đầu đặt chân lên võ đài và gấp rút trở thành một cánh chim lạ bên trên bầu trời võ thuật. Điểm khác biệt so với nhì tay đấm đàn anh Kid Dempsey cùng Minh Cảnh chỉ biết đấu quyền anh thì Huỳnh Tiền còn giỏi cả quyền tự do. Năm 28 tuổi, Huỳnh Tiền chuyển quý phái thi đấu quyền ta (còn gọi là quyền tự do), từ đó tài năng của ông càng thăng tiến vượt bậc, với sự kết hợp quyền anh và quyền tự do, Huỳnh Tiền là người đầu tiên mở ra một hướng mới vào việc đào tạo võ sĩ thượng đài.

Trong quy trình thượng đài, Huỳnh Tiền từng hạ nhiều tay đấm sừng sỏ như Võ Châu Long, Hồ thanh xuân (Bình Định), Trần Văn Ngọ (tức Kim quý phái - Quảng Ngãi), Phan Thành Sự (Bến Tre), Lý Soul, Văn Thọ (Campuchia), Văn Hoán (vô địch Bắc kỳ), Trịnh Thiếu Anh (Khánh Hòa), Trần Cơ (Hải Phòng), Lê Hữu Vĩnh (Rạch Giá), Thái Học Kỳ (Cần Thơ), Lữ Hồng Cơ (Cà Mau), Nguyễn Son (vô địch miền Tây)... Vào số các võ sĩ đương thời, chỉ tất cả mỗi “Võ Vương” Minh Cảnh (vô địch Đông Dương) là thắng được Huỳnh Tiền một trận, còn lại cũng phải chịu 2 trận thua và một trận hòa vào tất cả 4 lần so găng.

Tuy vóc người thấp bé xíu nhưng bù lại Huỳnh Tiền được thiên phú đến bước di chuyển linh hoạt uyển chuyển như… múa ba lê, dựa bên trên một nền tảng thể lực thuộc sự dẻo dai đáng tởm ngạc, đặc biệt là lối thi đấu khôn ngoan, điềm tĩnh, luôn luôn hạ knock-out đối phương ở những thời khắc không nhiều người ngờ tới. Chính lối thi đấu “ranh mãnh” đã đưa Huỳnh Tiền đoạt chức vô địch toàn nước (quyền anh với quyền tự do) năm 1948, 1949, 1953, 1965, được báo chí thành phố sài gòn tôn vinh biệt danh “Con cáo già”, “Đệ nhất hero miền Đông”, là “Cây trụ đồng sừng sững của xóm đấm miền Nam” (chữ cần sử dụng của ký kết giả Thiệu Võ trên tuần san Thao Trường).

Sự nghiệp võ đài lừng lẫy của “con cáo già” Huỳnh Tiền tưởng chừng như một bản giao hưởng toàn những nốt thăng. Thế nhưng cũng đã có rất nhiều “dấu lặng” khó quên đối với ông. Đó là lần chiến bại điểm tay đấm Nguyễn Nhị trong một độ quyền tự vì chưng tại võ đài Hội An (Quảng Nam). Sau trận này, Huỳnh Tiền tuyên bố không bao giờ ra miền Trung thi đấu nữa. Tiếp nữa là vào năm 1970, ông bị Tổng cuộc quyền thuật toàn quốc phạt “cấm dạy võ và thi đấu trong một năm” bởi vì “tổ chức võ sĩ đánh cuội”, rồi lần ông bị võ sư Hồ Văn Lành (Từ Thiện) làm đơn tố cáo đã “dụ dỗ mua chuộc” nữ võ sĩ Hồ Bạch Yến về đầu quân võ đường Huỳnh Tiền (nữ võ sĩ này sau đổi võ danh là Lý Huỳnh Yến, tay đấm “độc cô cầu bại” - người sáng lập Huỳnh Võ Đạo).

Huỳnh Tiền gồm công vạc hiện cùng đào tạo nhiều tay đấm sừng sỏ như Dương Văn Me, Rémy Huỳnh, Vũ Huỳnh, Đức Huỳnh, Michael Huỳnh, Hiệp Huỳnh, Vũ Bảo, Huỳnh Sơn, Lý Huỳnh… Những năm mon cuối đời, Huỳnh Tiền sống trong bệnh tật (huyết áp cao, tim mạch), cặp mắt không hề thấy được ánh sáng và đôi tai nghễnh ngãng - di chứng từ những trận đấu năm xưa. “Con cáo già” Huỳnh Tiền đã lặng lẽ qua đời vào năm 1996 nhưng “bộ lông” (thành tích thi đấu) thì tồn tại được vinh danh trong kho tàng lịch sử võ học nước nhà.

Ngọc Thiện